Chương 40: KHÔNG CÓ, LẤY GÌ MÀ KHOE
Khiêm nhường tự thú
- “Lạy Chúa! Người đời là chi mà đáng Chúa nhớ đến! Con người là gì mà đáng được Chúa đến thăm” .
Người đời có công lao gì đáng Chúa ban ơn?
Lạy Chúa! Chúa có bỏ con, con đâu dám phàn nàn, nhưng xin đừng bỏ con! Chúa không ban cho con ơn xin, con cũng không lý gì trách Chúa. Đúng sự thật con phải nghĩ và nói: “Lạy Chúa! Con là vô tích sự không làm được gì, không có chút gì là hay, là tốt, con thiếu thốn mọi sự và hằng giây phút con tiến đến vực hư vô”.
Nếu Chúa không giúp, không giữ vững tinh thần cho, toàn thân con đã trở nên khô lạnh hoặc rã tan.
Chúa là hy vọng độc nhất
“Nhưng, lạy Chúa! Trước sau Chúa vẫn là một” , Chúa tồn tại muôn đời. Muôn đời Chúa khoan dung, công bình thánh thiện, mọi điều Chúa làm đều tốt lành, công minh và thánh thiện, Chúa an bài mọi sự thật khôn ngoan. Còn con, con dễ lùi hơn tiến, con không giữ lâu được một tình trạng, một ngày con thay đổi bảy lần.
Nhưng hễ Chúa thương giơ tay cứu độ, con lại trở nên vững chắc. Vì, không cần ai giúp, một mình Chúa có thể nâng đỡ và củng cố con vững chắc, đến nỗi chẳng những con không thay đổi như trước, mà còn hướng hẳn tâm hồn về Chúa và an nghỉ trong Chúa.
Nếu con biết từ khước mọi an ủi của người đời, con sẽ có thể hy vọng tất cả ở ơn Chúa và vui mừng được Chúa lại đến an ủi. Chỉ có từ khước như vậy mới trông vãn hồi được lòng sốt sắng và thỏa mãn được nhu cầu thúc bách con đi tìm Chúa vì ngoài Chúa không ai an ủi được con.
Cảm tạ ơn Chúa
Lạy Chúa là nguồn mạch mọi sự! Con cảm tạ Chúa vì bao lần Chúa đã thương ban ơn lành cho con.
Con mỏng giòn và yếu đuối. Trước nhan Chúa, con chỉ là phù du và hư ảo. Vậy con lấy đâu mà tự phụ? Lấy gì để đáng người tôn trọng? Tự hào vì cái hư vô của con ư? Như thế có gì điên rồ hơn?
Thực, tự phụ là một thứ ôn dịch nguy hại, một phù ảo đáng khinh bỉ nhất, vì nó làm cho con mất vinh dự thật và mất ơn trời.
Vì chính lúc người ta tự mãn là lúc người ta mất lòng Chúa, và chính lúc người ta tìm tiếng khen của người đời là lúc người ta mất nhân đức thật.
Duy một Chúa đáng được vinh danh
Tự hào nơi Chúa chứ không nơi mình. Vui mừng vì danh Chúa hơn vì nhân đức mình. Có vui thỏa nơi tạo vật cũng chỉ vui vì Chúa: đó là vinh dự thật và vui thánh thiện.
Nguyện cho danh Chúa được chúc tụng chứ không phải danh con! Chớ chi công việc Chúa được tung hô chứ không phải công việc con! Chớ chi thánh danh
Chúa được tán tạ và đừng để con dự phần nào vào lời ca chúc của người đời. Chúa là vinh dự của con, Chúa là nguồn vui cho lòng con! Trong Chúa con sẽ tự hào và vui thỏa không cùng. Riêng con, con sẽ không dám tự hào gì, có chăng cũng chỉ tự hào và vui thỏa ở sự yếu hèn của con. Mặc cho người đời tìm vinh dự mà họ quen chúc lẫn cho nhau, phần con, con chỉ tìm vinh dự nơi một mình Chúa.
Sánh với vinh dự muôn đời của Chúa, tất cả vinh dự người đời, tất cả chức quyền mau qua, tất cả thế lực trần gian chỉ là phù ảo và điên rồ. Lạy Thiên Chúa! Chúa là chân lý, là từ bi cho con! Lạy Chúa Ba Ngôi vinh phúc, một mình Chúa đáng chúc tụng, tôn vinh, uy quyền và thế lực muôn đời.
SUY NIỆM
Ta chỉ là tội lỗi, hỗn độn, khả ố, bất lực… và nếu Chúa Cứu Thế đã không đến lập lại trật tự và quân bình trong ta, tình trạng đó đủ hủy diệt ta.
Phải, chính Ngôi Hai Thiên Chúa đã đến và Ngài đã dùng chính Máu Ngài để rửa ta và đền trả công bình điều Thiên Chúa đã bị xúc phạm vì tội ta. Như thế trong ta có gì may mắn thì hoàn toàn là do công nghiệp của Chúa Cứu Thế và nếu ta chẳng có gì mà tự hào, mà có gì cũng chỉ nhờ Chúa Kitô Chúa chúng ta. Lạy Chúa! “Nếu con tự bào chữa” miệng con sẽ lên án con ngay. Nếu con cố tình cho con là vô tội, con sẽ bị tố cáo thêm tội con”. Con thú nhận tội con, xin Chúa thương rửa con trong Máu Thánh Ngài.
Ps. 8,5
Ps.101,13 |